Nguyên Đỗ

Vạt Nắng Mùa Đông

Vạt nắng về quê cũ
Chiều đông chợt xôn xao
Ấm nồng vội ấp ủ
Mộng đời lại bay cao
Vạt nắng hồng đôi má
Dịu dàng tạt qua ngang
Quên chiều đông lạnh giá
Đôi môi cười dịu dàng
Mắt chạm nhau vội cúi
Sóng lòng reo chứa chan
Tuyết bay trên ngọn núi
Tình lửng lơ mây ngàn
Vạt nắng vàng sông cũ
Cát vàng trải hoang sơ
Dấu chân về hội tụ
Tình mộng ảo như mơ
Tuyết bên thềm mềm mại
Tình thơ cổ  tích xưa
Tưởng như là huyền thoại
Dịu dàng như bụi mưa
Em về đây phố cũ
Ngọt ngào hương hoa xưa
Biết nói gì cho đủ
Yêu thương mãi chẳng vừa
Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn - 25.11.2006 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Vạt Nắng Mùa Đông"